Tác giả ĐÀO TRƯỜNG SAN
Mẹ và quê hương
Làng tôi ở một miền quê xa vắng
Như cù lao bên lở, bên bồi
Hai dòng nước hoà vào nhau lờ lợ
Đời mẹ tôi nghèo cứ lơ lửng mà trôi
Mẹ vẫn bám lấy làng để ở
Không muốn rời mảnh đất ông cha
Tôi thương mẹ suốt ngày lam lũ
Đời sống nghèo chẳng thấy kêu ca
Nhiều người khổ bỏ làng đi xa xứ
Họ ước mơ có dịp làm giàu
Mẹ trăn trở sợ cù lao hiu quạnh
Nên suốt ngày thương cây lúa cọng rau
Mẹ ở lại, cù lao làng ở lại
Ngày tháng trôi qua vẫn bên lở, bên bồi
Thương mẹ, nước làng như bớt lợ
Đất tuy cằn cây trái vẫn sinh sôi.
Thì thầm nghĩa trang
Khẽ thôi kẻo chạm nỗi buồn
Nén nhang mẹ đốt, bồn chồn khói bay
Nhẹ nhàng cẩn trọng bàn tay
Mẹ gom sạch đám cỏ này cho con
Nắng lên bóng mẹ ôm tròn
Muốn con nơi mộ không còn nóng nôi
Tay sờ, mẹ gọi, con ơi!
Nghe như đứt ruột một nơi hoang đồi
Để yên cho mẹ lặng ngồi
Vơi vơi chút nhớ, một hồi mẹ đi
Ngày nào cũng vậy mùa ni
Mẹ lên thăm mộ, thầm thì nghĩa trang.
Về lại Cồn Cỏ
Cồn Cỏ ơi, hôm nay ta trở lại
Tháng bảy về giọt nắng lung linh
Vẫn con sóng thân quen vỗ mãi
Chở tôi đi con tàu nhỏ quê mình
Ôi buổi sáng trong như hạt ngọc
Em cười con nước cũng vui lây
Ui cha cái giọng quê lơ lớ
Nghe chứa chan tình cảm vơi đầy
Kia rồi Cồn Cỏ in trước mắt
Dáng hình con hổ nhỏ nằm phơi
Thích ghê một màu xanh trong vắt
Lẫn vào trong màu nước mây trời
Nói sao hết niềm vui trở lại
Gặp người quen, gặp lại cảnh quen
Và Cồn Cỏ vẫn như trẻ mãi
Đẹp mê hồn trong con mắt em
Tạm biệt nhé, Cồn Cỏ ơi tạm biệt
Ta về mang nỗi nhớ trong tim
Đêm có lẽ ta nằm nghe sóng hát
Sóng trong mơ, sóng Cồn Cỏ quê mình
Bên tượng đá rêu phong
Ta dừng lại chụp hình kỷ niệm
Bên ông quan từ thuở xa xưa
Ông đứng hoài giữa nắng, giữa mưa
Quên tuổi tác và một thời kiêu hãnh
Khoan chụp vội, để ta còn đứng thẳng
Ông quan kia chẳng chịu cúi bao giờ
Hình như ông vẻ sốt sắng đợi chờ
Khách đến thăm, nhiều chuyện bàn trọng đại
Từ từ nhé, áo quần ta chỉnh lại
Bởi ông quan ăn mặc quá gọn gàng
Tóc chải đều với vóc dáng thật sang
Thuở xưa ấy chắc là oai phong lắm
Ngắm kỹ nhé và hãy khoan vội bấm
Trông ông quan như thể muốn gần mình
Thôi được rồi, ta chỉ một thần dân
Hạnh phúc đến có bề trên gần gũi
Bấm máy đi, kẻo nhiều người đang đợi
Họ thích gần một chút ở bên ông
Ta không ngờ ông quan cũ rêu phong
Nhờ tính cách, nhiều người mê mẩn thiệt
Lụy đò
Nơi này cầu bị lãng quên
Vùng xa heo hút, nên em lụy đò
Mỏi mòn tiếng gọi mà lo
Quê tôi chẳng biết con đò còn không
Nóng lòng em đợi, em mong
Đò ơi thương chút việc công trễ rồi
Tới sau, tôi lặng lẽ ngồi
Con đò hút bóng nắng cười giữa trưa
Lụy đò giờ chẳng ai ưa
Nhưng cầu chưa có, đò thưa cũng mừng
Trưa chờ dòng nước rưng rưng
Thôi em ráng đợi, đò tưng tức chèo.
Chợt nghe tiếng mõ
Chợt nghe tiếng mõ trầm đều
Gõ vào nỗi nhớ một chiều xa quê
Mắt xanh nhìn lá bồ đề
Tưởng như có Phật hiện về hỏi han
Có không Tiên cảnh, Niết bàn
Có không hạnh phúc không làm mà nên
Đều đều tiếng mõ theo bên
Nhớ lời nhắn nhủ đừng quên phận người
Ngó lên thăm thẳm vùng trời
Nỗi buồn hun hút một thời xa quê
Ước chi có dịp tôi về
Mõ quê xanh lá bồ đề gõ theo.
Chất quê
Tôi từ bùn đất lớn lên
Mang theo hơi thở một miền nắng mưa
Mùi đồng rơm rạ sớm trưa
Mùi hăng hắc cỏ đường bừa ruộng sâu
Ôm nghèo vất vả bàn tay
Chai sần nỗi khổ bấy nay quen rồi
Vẫn cho tôi những tiếng cười
Cho tôi êm ái những lời hát ru
Cho tôi sắc đẹp mùa thu
Cho tôi con mắt tù mù sáng lên
Quê nghèo chân chất theo bên
Đói no gian khó không quên nghĩa tình
Ước ao che cả tầm nhìn
Đêm nằm trở giấc giật mình phố mơ!