Thơ HOÀNG TẤN LINH
Bìa tập thơ "Lỗi của đêm" của Hoàng Tấn Linh, NXB Hội Nhà văn, 2013
Như lá ngoan hiền
Có vầng trăng hái tuổi
Khi thiềm cung vẫn còn những vết loang
Như chiếc lá ngoan hiền trong cỏ ấm
Giấc mơ tan trong nắng chiều vàng
Có mặt sông đợi gió
Giữa đôi bờ hằn dấu tháng năm
Như bảng lảng màu men về mỗi sớm
Gọi ngày lên chênh vênh
Có chiếc lá mềm như câu thơ
Trên tầng mây phù sa
Như hò hẹn từ tâm bờ bến đợi
Chiều lúng liếng hạt sương
Có tình yêu ở lại
Bên vầng trăng khơi vơi
Giữa đôi bờ gió lặng
Như chiếc lá ngoan hiền.
Trên miền cổ tích
Trên miền cổ tích
Con cò trắng bay vào vạt áo nàng thơ
Con gà trống giấu bầu trời trong quả trứng
Con tu hú gọi mùa trong vòm lá khác.
Loài người bên nhau…
Trên miền cổ tích
Những ước mơ bay về phía mặt trời
Những vầng mây chưa bao giờ tím thẫm
Loài hoa dưới chân nhảy múa
Thánh thần đồng hiện
Yêu nhau bên cầu ca dao.
Trên miền cổ tích
Chiến tranh thường đến từ một nguyên nhân
Áo nhân sinh chạm ngỏ lời nhân thế
Con người thường rất trẻ và triết lí giản đơn
Bởi một lẽ họ chưa bao giờ hiểu
Hiện đại đi qua, nếu một ngày...
Với Apollinaire
Ông lật trái bờ mi để tìm trong thẳm sâu đôi mắt
trái xanh non tơ nõn kiếp mình
để đợi mong những giả chân thánh thiện
Tôi chợt nhận ra trái tim mình từ đôi mắt thi nhân
Độc hành đêm
Như chiếc lá độc hành đêm về sáng
Theo dấu sao tìm về phía không ngày
Con đường nhỏ lớn dần theo bóng tối
Mà sao trời khép mắt lá khơi vơi,
Tôi thị hiện giữa vì sao muôn mảnh
Nghe vô tư vỡ bóng đến vô cùng
Lòng vẫn thấy trái tim mình lỗi hẹn
Bến trần gian những lá cỏ bâng khuâng.
Tôi tan loãng giữa đôi bờ vô hạn
Lá của ngày là hơi thở của đêm
Vầng mây tím trôi trên dòng sông trắng
Trên đôi vai những mơ ước êm đềm.
Những dự cảm được mất và hy vọng
Trong hành trang của chiếc vé độc hành
Là bến đỗ tận cùng đêm thánh thiện
Cúi mặt nhìn một chiếc bóng nguyên trinh.