* Nguyễn Văn Dùng
ĐIỀU CHƯA THỂ NÓI
Em nói rằng:
Anh không thật với em
có những điều băn khoăn anh chẳng nói
Sao anh dối lòng mình
để cho em chờ đợi
ẩn số kia em biết hiểu thế nào?
- Em hiểu anh rồi
như trăng hiểu sao
như mùa xuân hiểu tình hoa lá
Nhưng có điều anh còn rất lạ:
- Việc anh làm em chẳng hiểu ra đâu!
Em đã chờ anh
rất lâu, rất lâu
điều băn khoăn trong lòng day dứt
Bạn bè đùa em:
- Anh chàng này bí mật
hay chẳng yêu nên không thật lòng mình!
- Em ơi em
trên trận tuyến vô hình
việc anh làm có điều chưa thể nói
Em hãy tin, xin đừng trách vội
việc anh làm vì hạnh phúc tương lai
Em đợi anh suốt đêm dài
hay lỡ hẹn những chiều thứ bảy
Đường xa ngái
em chờ hoài chẳng thấy
việc anh làm chưa thể nói cùng em
Anh đi suốt ngày
anh đi xuyên đêm
Anh đi suốt chiều dài đất nước
đường anh đi kẻ thù giấu mặt
việc anh làm
chưa thể nói cùng em…!
N.V.D
EM VẪN CHỜ ĐỢI ANH
Em vẫn chờ đợi anh
hoàng hôn buông đầu ngỏ
màn đêm trùm lên phố
chim về tổ lâu rồi
Em ra phía cuối đồi
chờ anh xong phá án
chờ anh từ mờ sáng
đợi đến tận nửa khuya
Anh đi mãi chưa về
con tim em thổn thức
nghẹn thắt nơi lòng ngực
thương nhớ lặn vào trong
Anh phá án chưa xong
hay còn thêm án khác
làm sao em biết được
anh bây giờ ở đâu!
Dù anh ở nơi đâu
bầu tim sôi máu nóng
vì bình yên cuộc sống
vì hạnh phúc nhân dân
Em vẫn chờ đợi anh
qua bao nhiêu biến động
yêu những ngày mình sống
Quảng Trị chờ đợi anh
Chúng mình yêu cuộc sống
em vẫn chờ đợi anh...!
N.V.D
CHUYỆN TÌNH MÙA COVID
Đêm ngày bám trụ tuyến đường
dựng thêm lán trại
chốt đường dọc ngang
là Công an luôn sẵn sàng
không để Covid
lây lan khó lường
Ngày đêm chịu khó chịu thương
cách ly người bệnh
nhịn nhường tình thân
chăm lo chữa trị bệnh nhân
lương y –từ mẫu
chân thành yêu thương
Anh cơm vắt
ngủ vệ đường
sợ chi
mưa nắng, gió sương dải dề
Em mỳ tôm
sống xa quê
không son phấn
nhớ tái tê tiếng cười
Anh và em hai phương trời
vượt bao gian khó
ở nơi tuyến đầu
nghĩa tình năm tháng đậm sâu
yêu xa
điện thoại hai đầu nhớ thương
Mình yêu đất nước quê hương
chuyện tình như thế
ngát hương dâng đời
ngày mai đại dịch tan rồi
nụ hôn nồng thắm
tặng người anh thương…!
N.V.D
* Bảo Nhân
CHÚT TÌNH XUÂN CỦA CHIẾN SỸ CÔNG AN ĐẢO CỒN CỎ
Mùa xuân này ta lại phải xa nhau
Hai nửa nhớ thương chia đôi nhiệm vụ
Anh vẫn biết nhiều đêm em không ngủ
Một mình em lo liệu đủ đường
Tháng chạp rồi em đã nhận lương?
Chút sắm tết, chút dành thăm nội, ngoại
Đừng tủi nghe em khi anh xa ngái
Nhiệm vụ thiêng liêng anh phải vắng nhà
Xuân đã về mà anh mãi đảo xa
Giữa bốn bề sóng nước
Đồng đội anh người sau người trước
Vẫn có rau xanh bánh tét sẵn sàng
Giữa biển trời vẫn hát ca vang
Những bài ca hùng tráng
Chiến sỹ Công an nơi miền xanh thẳm
Chẳng đủ sắc xuân như thể quê nhà
Xuân đã về đảo hát tình ca
Hòa tiếng sóng dội vào vách đá
Bản hòa âm mang hồn biển cả
Lính trẻ vô tư đùa giỡn bông phèng
Đừng buồn nghe em khi thành phố lên đèn
Người người du xuân, chơi tết
Có nhớ anh em về miền biển biếc
Anh gửi vào ngọn sóng nỗi niềm riêng!
B.N
* Võ Văn Luyến
NGƯỜI GIEO HẠT BÌNH YÊN
Trời trong veo hồ thu mắt em
Đất thắm màu diệp lục
Những gương mặt cần lao yêu thương không chịu được
Họ làm nên thế giới lương thiện
Họ đắm đuối cuộc đời bằng tình yêu ánh sáng
Bằng trái tim nhân hậu
Bằng khát vọng bình yên
Họ sinh thành những người con không quản ngày đêm
Không nản lòng đấu tranh chống tội phạm
Tôi đã thấy những người lính áo xanh mở đường hành thiện
Những người lính áo vàng đội mưa đội nắng
Những người lính mặc thường phục hiền như hạt lúa
Mạnh mẽ can trường
Thảo thơm nhân nghĩa
Tổ quốc hòa bình vẫn không thôi trăn trở
Có yên đâu giấc ngủ chập chờn
Nhìn những gương mặt tràn đầy thanh xuân
Yêu làm sao tuổi mây hồng đẹp giàu mơ ước
Bao cung đường tôi qua
Lắm lối về hạnh phúc
Cuộc đời sẽ khó tưởng tượng được
Nếu thiếu vắng các anh!
V.V.L
NHỮNG TRÁI TIM THỨC
cánh chim chiều về núi
mây ngủ cuối bìa rừng
cửu vạn qua biên giới
gùi ma túy trên lưng
kẻ gieo rắc giấu mặt
như quỷ biến khôn lường
lưới vây nào dễ bắt
mai phục vạn đêm trường
võ công và súng ống
chỉ để giữ thân mình
không mắc mưu kích động
giải quyết kiểu nhà binh
lấy tình yêu hóa giải
lấy lý trí đấu tranh
không lùi trước trở ngại
vì cuộc sống yên lành
nhân dân lo lao động
các anh lo muôn nơi
nhịp tim vui gõ trống
trăm họ nhớ ơn người
V.V.L
* Đậu Trung Thành
HÁT VỀ ANH
Dòng sông Hiếu hiền hòa thơ mộng
Soi bóng hình thành phố trẻ thân thương
Bồi đắp phù sa cho đồng ruộng quê hương
Làng lúa,làng hoa đôi bờ no ấm
Rồi bỗng một ngày rền vang tiếng sấm
Mưa trắng trời nước lũ mênh mông
Những con đường phút chốc ngập thành sông
Làng mạc phố phường chìm trong biển nước
Bao dành dụm chắt chiu đời có được
Lũ tràn về bổng chốc trắng đôi tay
Mạng sống con người từng phút lắt lay
Đêm tối gió mưa tiếng kêu thảm thiết
Nhiệm vụ thiêng liêng cứu dân trên hết
Chiến sĩ Công an thần tốc lên đường
Xé màn đêm vun vút nhưng chiếc xuồng
Nơi gian khó hiểm nguy các anh có mặt.
Suốt đêm trắng dầm mình trong nước bạc
Đến từng nhà trong giây phút lâm nguy
-Có ai không?tiếng gọi đêm khuya
Các cháu bé bình yên trong vòng tay chiến sĩ
Bao ngày đêm không phút giây ngơi nghỉ
Hộp cơm trưa ngồi ăn vội vệ đường
Tựa lưng nhau chợp mắt chẳng chiếu giường
Lo cho dân từng miếng ăn giấc ngủ
Gió quất,mưa chan,dầm mình trong lũ
Gắn bó cùng dân khắc phục thiên tai
Cho trẻ đến trường,ruộng lúa nương khoai
Cho nhịp đời vui bình yên trở lại
Đất vươn mình xanh mùa hoa trái
Sông hiền hòa khúc hát vang ngân
Hát về anh người Công an nhân dân
Thầm lặng hy sinh vì bình yên cuộc sống./.
Đ.T.T
* Nguyễn Hữu Thắng
BẢN LÀNG NHỚ MÃI TÊN ANH
( Tưởng nhớ Liệt sỹ, đại uý Trương Văn Thắng)
Có một loài hoa nở giữa mùa đông
Thơm ngát núi rừng Hướng Việt
Hoa nở bên khe Xa Lít
Hương bay trên thác Tà Puồng
Dân bản Ka Tiêng, Xà Đưng
Nhớ mãi chiều đông năm ấy
Trận lũ tràn qua nương rẫy
Cuốn trôi bò, lợn ,nhà sàn
Người già, trẻ nhỏ nguy nan
Chới với giữa dòng lũ xiết
Mưa như nghiêng trời mà trút
Dòng Xê Băng Hiêng cuộn đỏ, dâng tràn...
Anh- người chiến sỹ Công an
Băng mình trong lũ cuốn
Đưa người già, trẻ nhỏ
Lên những ngọn đồi cao
Mặc lũ quét, gió gào
Mặc hiểm nguy tính mạng
Trương Văn Thắng đến từng xóm bản
Mệnh lệnh lúc này là phải cứu nhân dân
Từ Tà Rùng anh đến Xà Đưng
Rồi qua bản Ka Tiêng
Gọi tìm người gặp nạn
Động Brai chìm trong mây xám
Thác Tà Puồng cuộn sôi
Áo anh rách tả tơi
Giữa gió gào, lũ quét
Vượt qua khe Xa Lít
Đỉnh lũ đã dâng cao
Cây đổ và đất nhào
Cuốn anh theo thác lũ...
Chiều mùa đông anh đi và không về nữa
Dân bản đi tìm hú gọi tên anh
Đồng đội lần theo dòng Xê Băng Hiêng
Tìm anh nơi suối nguồn Biên giới
Tìm anh bên khe suối
Trong tiếng thét gào lũ xiết chiều đông
Vì cuộc sống nhân dân
Dẫu biết phải hy sinh
Anh không nề hà, do dự
Dẫu thương nhớ vợ hiền, con nhỏ
Anh vẫn xông pha dũng cảm quên mình
Bản làng nhớ mãi tên anh
Người chiến sỹ công an nhân dân
Nơi núi rừng Biên giới
Năm nay mùa đông lại tới
Bếp nhà sàn sưởi ấm những tin yêu...
N.H.T
CĂN CƯỚC CỦA NIỀM TIN
Đêm nay là mấy đêm rồi ?
Hỏi anh, anh không nhớ nữa
Tháng Tư, tháng năm nắng như đổ lửa
Tháng sáu về hầm hập gió tây nam
Mấy tháng ròng làm căn cước công dân
Công nghệ mới nâng tầm đất nước
Thành phố, nông thôn, miền xuôi, miền ngược
Đêm nối đêm, ngày lại nối ngày
Nâng niu từng chiếc vân tay
Chỉnh khuôn hình đẹp nhất
Tỷ mỷ, nhẹ nhàng, ân cần, sâu sát
Tích hợp phận đời vào tấm thẻ công dân
Thương đồng chí thương binh
Cánh tay gửi nơi chiến trận
Thương cụ già mắt mờ chân chậm
Run run ngồi trước khuôn hình
Đi qua anh bao số phận rách, lành
Mỗi gương mặt một cuộc đời chân thật
Những con người đã làm nên Tổ quốc
Cho quê mình đổi mới vươn lên
Ngày nối ngày, đêm lại nối đêm
Chiến dịch làm căn cước
Cho anh hiểu thêm thế nào là hạnh phúc
Khi được nhận về mình căn cước của niềm tin
N.H.T
* Linh Ngọc
HẸN NGÀY BÌNH YÊN
Ba a.a.. !
Tiếng con gọi mỗi khi về trước ngõ
Mai nghỉ rồi nhà mình lại thăm quê
Nhưng hôm nay sao ba vẫn chưa về
Mẹ và con mãi ngóng chờ hun hút
Con có biết giờ này ba trên chốt
Cùng ngành y, bộ đội, những bạn trẻ áo xanh
Đang lo sao cho làng bản yên lành
Nơi ở bữa ăn trong mùa dịch bệnh
Chắc con muốn chiều nay về biển hẹn
Cái nóng đầu hè bốn - mốt- độ -xê
Lúc này đây ba không mặc được áo xuân hè
Mà bọc trong bộ giáp cách ly phòng Covid
Nóng, sốc nhiệt, màu da nhăn xám xịt
Tất cả chỉ vì hai tiếng nhân dân
Ba ước chi có giây phút yên lành
Qua cửa nhìn con trước giờ vào trận mới
Con yêu ơi! lần này ba khất lỗi
Ba sẽ về ngày đất nước bình yên...
L.N
* Võ Văn Hoa
BẠN DÂN
Chạm vào khoảng tối
Chạm mong manh trời
Những người bạn dân
Đêm trừ gian thảo khấu
Ngày diệt ổ bất lương
Tuần phòng giữa phong sương
Cho bình yên cuộc sống
Những người bạn dân
Đối mặt hiểm nguy
Đối mặt covid...
Chống dịch như chống giặc
Những nẻo đường tôi qua
Nơi mảnh đất tôi sống
Một thời bất an
Tuồng đã hạ màn
Những người bạn dân
Lại lên đường
Cuộc chiến không tiếng súng
Lều bạt giữa núi rừng
Giữa tháng ngày lụt bão
Lại phăng phăng đường về
Cứu dân là trọng trách
Yêu dân nào có nề
Còn bao việc phải làm
Còn vô vàn đột xuất
Nào ai biết ai hay?
Bạn dân luôn có ngay
Bạn dân đêm ngày!
V.V.H
NGƯỜI VIẾT TRANG SÁCH CUỘC ĐỜI
Mặt trận này không tiếng súng
Kẻ thù nấp giữa trái tim người
Thật không dễ nhận ra sai đúng
Quỷ ma mang gương mặt nụ cười
Mặt trận này như hình với bóng
Có khi ta lại bỏ quên mình
Không tĩnh trí với bao nhiêu cám dỗ
Với ngọt ngào nghiêng ngã con tim
Mặt trận này u u minh minh
Cần con mắt nhìn xuyên bóng tối
Một xác tín đặt ra bao câu hỏi
Bốn mặt đời thao thức đi tìm
Mặt trận này khó then cài cửa đóng
Gió lành cùng gió độc ùa vào
Nỗi đau kề niềm vui gõ trống
Kẻ đê hèn đội lốt thanh cao
Mặt trận này quá ư quyến rũ
Như tình yêu lạc lối quên đường
Tưởng đã hết chuyện muôn năm cũ
Có các anh đời lại sáng từng chương
V.V.H