Bùa yêu
Giữa mênh mông nỗi nhớ
Có chiếc lá me bay
Trong trập trùng hơi thở
In bóng dáng muôn ngày
Kể từ không biết nữa
Tôi trở thành hoang vu
Đường phố đông người lắm
Sao em còn mịt mù?
Tìm trong hoài niệm cũ
Tìm trong ký ức qua
Hay trong cơn bão tố
Những năm tháng nhạt nhoà
Muốn thắp lên ngọn lửa
Đốt cháy đời hư hao
Em của thời ngây dại
Anh của thời chiêm bao
Về ngang qua nỗi nhớ
Em ơi hãy bông đùa
Anh đợi hoa nở muộn
Tưới cuộc đời già nua
Về ngang qua... Em nhé
Tặng anh nửa nụ cười
Chỉ thế thôi chỉ thế
Thắp sáng linh hồn tôi
Vụng về
Ta ngồi khơi nỗi nhớ
Lẫn vào ly cà phê
Đắng tận trong hơi thở
Ngẩn ngơ lạc bến mê
Đêm cùng ngày thổn thức
Hàng cây đứng thẫn thờ
Hồn đi hoang từ dạo
Giọt cà phê thôi chờ
Ta ngậm vào đầu lưỡi
Tự ru mình trăm năm
Con sông đời vẫn chảy
Đêm trăng tròn vẫn rằm
Nỗi nhớ còn đọng lại
Ẩn chứa trong niềm tin
Ta vụng về níu giữ
Một góc trái tim mình...
Em ơi nỗi nhớ đã...
hoà tan vào cuộc tình...
Lửng lơ
Tất cả sẽ trở thành bụi cát
Em và tôi lẫn ong bướm sau lưng
Ghen ghét tình yêu muôn đời múa
Đố kỵ lửng lơ vạn nghĩa tưng bừng
Tôi vẫn buồn dưới cơn mưa nhạt
Mùa thu đã đi rồi nhớ không em
Ai sống cho ai một giây thôi cũng tốt
Đám đông kia mục ruỗng gằm ghèm
Muộn giấc mơ rồi đời ai thấu
Em là em và tôi vẫn là tôi
Con đường trước mùa đông kịp tới
Vết chân chim phủ kín khuôn cười
Phần còn lại tôi chỉ còn nửa cũ
Khát vọng cao sang xin để lại đây
Trăm năm sau cỏ xanh mọc phủ
Bây giờ yêu em tôi sống bằng giây
Trái tim tôi tràn đầy máu đỏ
Cuồn cuộn em nhung nhớ vơi đầy!
Ký ức
Có khi cuộc sống chơi vơi
Có khi mùa thu không thức
Có khi tình yêu rất thật
Về đậu neo chốn nơi
Có khi ở nơi xa xôi
Nhưng tim ai đó thật gần
Nhung nhớ lá chiều cong gió
Hẹn khúc hát mông mênh
Có khi về miền ký ức
Lại hiểu mùa xuân chưa qua
Có khi ngắm buồn trong phố
Chợt hiểu năm tháng không nhà
Có khi nhớ nhiều và khóc
Có khi yêu nhiều và đau
Chỉ khi xa nhau mới biết
Tình yêu kia có phép màu
Trái tim đàn bà
Tỷ năm. Đàn ông vẫn không thể khám phá ra sự sâu thẳm của trái tim đàn bà. Những thằng đàn ông, trong đó có anh, vẫn thường huênh hoang là mình hiểu và dễ dàng chinh phục nó. Nhưng hỡi ơi, có tỷ tỷ năm nữa, với mênh mông yêu thương của nhà thơ và trí óc của con buôn, anh vẫn không thể hiểu trái tim em, người đàn bà của anh.
Nhưng, như em nói, những thằng con buôn như anh, sao lại đòi hỏi nhiều vậy? Em ạ! Sự tham lam của loài người gần như vô tận, anh cũng vậy. Vì thế, em! Anh đang tiết chế lòng tham của chính mình. Muốn thành công, anh cần học hỏi từ em.
Loài người, để phát triển và tồn tại, thì trái tim đàn bà của em đang chi phối anh thật!