Tác giả TRẦN TUYẾT THANH
|
Ngược miền anh
Em buộc mình vào những trớ trêu
Tự cào xước, loay hoay đến khi trò đùa trở thành vận số
Con chữ vô tâm bẻ nỗi đau em ra từng mảnh nhỏ
lại quăng ném vào anh....
Trên lối mòn bạc thếch chằng chịt dấu chân
những ngọn cỏ không thể nào xanh hơn được nữa
gió và mặt trời đi qua em nói những lời rất cũ
rằng người đàn ông - anh chẳng hề trách em....
Em dày vò mình trong chiếc vỏ ốc đêm đêm
Nỗi đa đoan từ bao giờ em chọn lấy
Nhặt hạt sương sa, nhặt giá lạnh và ngàn vạn đắng cay buồn tủi
Sao em không nhặt nồng ấm từ anh?
Mặt đất cồn cào những níu kéo chênh vênh
Nước mắt em rơi vào anh vội vàng, luống cuống
giữa bầu trời rất rộng
em lại muốn xé toang anh.....
Khi gió lạnh vừa qua
Anh còn nhớ con đường xưa đã cũ
Lối rêu phong trơn trượt phía hiên nhà
Nơi đón gió mỗi khi trời trở lạnh
Áo choàng bay se sắt cánh chim qua...
Em đã hẹn với một lời phía trước
Phía trầm nhang sương khói xứ quan hà
Hương của cỏ bạc màu còn hương cỏ
Bến dập dềnh con nước buổi ê a...
Cách vời nửa vòng quay con nước lớn
Mà đìu hiu nghe gió đuổi se lòng
Còn sót lại bông bưởi tràn trắng lối
Nhớ mùi hương theo gió thở lao xao...
Xao xác chiều cuối thu
Một hôm nào đó
Bỗng trở mình
quàng tay
ôm bầu trời lộng gió
thiếu anh...
Chắc tại vội vàng nên rát cháy rất nhanh
mưa chẳng kịp làm dịu mềm năm tháng
cỏ chẳng kịp lách mình làm xanh nơi hò hẹn
Anh chẳng kịp chờ đò cuối buổi qua sông!!!
Thôi đừng chờ, đừng đợi, đừng trông
em lỡ mất rồi gánh hàng buổi sáng
chòng chành giấc mơ chỉ nửa lời gom nhặt
một nửa lời sau nuối tiếc lần tìm...