Tác giả TRÀ GỪNG GỪNG |
Hương người đức hạnh bay nghìn dặm xa
Con ơi! Giữ lấy tình thân
Cuộc đời luôn có luật nhân quả mà
Kẻ gieo vạt cải trước nhà
Hai năm - bảy tháng chưa ra nhụy vàng
Một đêm tỉnh giấc
ngỡ ngàng
Thì ra cải nở, hoa tàn...
từ lâu
Người lên từ chốn bùn sâu
Hoàng hôn chảy xệ
bắt đầu khai kinh
Không chuông - không mõ
vẫn linh
“Hương người đức hạnh” bay nghìn dặm xa...
Nhớ hoài lời dạy của Cha
Dẫu rằng hoa dại cũng là hoa thơm!
Chắc gì đã thu?!
Thế là
mây vẫn cứ trôi
Đông xưa cứ rét
và
Tôi cứ buồn!
Biển sâu
có lắm
lạch
nguồn
Thương con đò nhỏ
diễn tuồng trên sông
Sóng ngầm
bẻ
mái chèo cong
Rong rêu hóa kiếp lòng tong
bất ngờ
Người đừng
trách
giận
câu thơ
Em
xin nhận
chén
dại
khờ
nhâm nhi
Thôi thì...
mùa cứ bay đi
Vàng ngân ngấn
lá
chắc gì đã Thu!?
Câu thơ như nón rộng vành
Nắng chiều rảo bước qua hiên
Tìm trong xao xác chút biền biệt anh
Câu thơ như nón rộng vành
Em chằm bằng tuổi thanh xuân của mình
Lá mềm sao buốt mũi kim
Chỉ lòng quên thắt, tuột... im lặng. Chờ!
Từ anh giây phút tình cờ
Em nghe thổn thức trên bờ ngực nhau!
Bắt chước
Cua già
cởi yếm tắm sông
Mơn man sóng vỗ lưng ong
mịn màng
Độc đinh
một
ánh trăng vàng
Mà lan tỏa khắp thiên đàng ái mơ
Tép về
bắt chước, tắm thơ
Mượn trang giấy trắng vẽ bờ sông xưa
Đâu ngờ hồn sóng
vỗ thưa
Cạn bao nghiên mực vẫn chưa
vỡ lòng
Tép - cua ở giữa cánh đồng
Đều mang sắc thái phiêu phong riêng mình
Học nghe, học viết, học nhìn
Xin đừng bắt chước... quên hình bóng ta!
Cược
Cược tình em
Cược đó anh!
Chỉ bằng sợi lạt mỏng manh thôi mà
Đàn ông
như một chuyến phà
nâng bao nhiêu phận đàn bà
ai hay!
Em không mắt đắm - môi say
Không răng hạt bắp, không mày lá răm
Không Eva của Adam
Lạt mềm Mẹ buộc trăm năm gái làng
Gạo quê, tay sảy tay sàng
Một hòn đất cọ xát ngàn bước chân
Cược rồi
Cược rồi em nỏ phân vân
Có duyên ắt sẽ có phần yêu thương!
Thổn thức mưa gọi người tri kỷ về!
Đêm nay ta chẳng bạn hiền
Gió mưa xiết xoáy qua miền bơ vơ
Trà anh phảng phất vị thơ
Thơ em lãng đãng khát bờ tịnh yên
Lá buồn về tựa góc hiên
Anh buồn về trọ giấc thiền Trà - Thi
Bao giờ
bao giờ mình được nhâm nhi?
Thổn thức
Mưa...
Thổn thức Mưa gọi người tri kỷ... về!
Ta nhìn những chuyện quanh ta
Gió đừng mơn trớn tóc sâu
Một mai tóc rụng lấy đâu tựa mình?
Thơ cong
thơ nổi
thơ chìm
Vẫn không gánh hết chữ tình đa đoan
Che đi em chút nồng nàn
Hớ hênh
lồ lộ... người bàn tán… đau!
Gió đừng ve vãn tóc sâu
Một mai tóc rụng mỡ màu rụng theo
Sen là sen của trong veo
Lan là lan của leo trèo mục ruông
Cỏ phanh ngực để ôm sương
Đất phanh ngực để nhu cương với đời