Lời bạt: Trong cuộc sống thường nhật nơi vùng đất Quảng Trị nắng và gió. Nơi eo thắt của khúc ruột miền Trung. Nơi ta nghe rõ tiếng gầm rú của rừng ngàn và cả tiếng ầm ào của sóng, mặn chát của biển. Tôi đã từng gặp những người con hiếu thảo, thủy chung, yêu vợ thương con. Bình dị, chân tình với bà con lối xóm... Họ là những chiến sỹ công an.
Cũng những con người ấy, họ sẵn sàng hy sinh cái riêng của bản thân, lao vào nhiệm vụ không toan tính, so đo, sẵn sàng đối mặt với hiểm nguy, kể cả hy sinh tính mạng mình, vì hạnh phúc của nhân dân, vì bình yên cuộc sống.
Phải chăng, đó là “Hình tượng người chiến sỹ công an nhân dân” trong vở “Đi qua giông bão”...